Cảm giác quay trở lại hành trình sau một thời gian tạm gián đoạn là cảm giác rất hay ho. Nó như là cảm giác trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, vui khi nhìn vào mọi thứ quen thuộc, không gian quen thuộc, gương mặt quen thuộc. Và chúng tôi cũng vậy, trở lại với các cung đường, với đèo dốc, núi cao và cả bầu không khí khoáng đạt là thứ không gì sánh được. Việt Nam Việt Nam là một hành trình với những câu chuyện bé bé, câu chuyện về cảnh vật trên đường thu vào ống kính mắt người, về những con người và những tình cảm dịu ngọt chắc chắn sẽ để dành ở tim. Hành trình của chúng tôi tiếp nối từ Lào Cai, sau một hành trình dài từ Hà Nội, sau một đêm mưa tầm tã và sau vài sự cố thì buổi sáng ở Thành phố Lào Cai cũng tươi sáng, trong trẻo và không mưa. Là mảnh đất “nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt” với sự giao thoa của 2 dòng sông là sông Hồng và sông Nậm Thi, tạo nên sự kì diệu của thiên nhiên với một khúc sông dòng trong, dòng đục. Ở đây còn nổi tiếng với Cửa khẩu quốc tế Lào Cai, chỉ mất vài phút làm thủ tục xuất cảnh và đi bộ du khách đã có thể qua được thị trấn Hà Khẩu – tỉnh Vân Nam – Trung Quốc. Do đó không khó khi bắt gặp các bảng hiệu chữ Trung Quốc khắp nơi, các điểm đổi tiền, cung cấp tour du lịch đi Trung Quốc, có cảm giác như ta đang lạc vào một thành phố nào đó ở Trung Quốc vậy.
Chia tay với Lào Cai sầm uất và nhộn nhịp, chúng tôi rẽ vào đường đi huyện Bát Xát khi mây bắt đầu vần vũ ở góc trời. Bát Xát là một huyện trong điểm quan trọng ở phía Tây Bắc của Lào Cai tiếp giáp với biên giới Trung Quốc. Và cảm giác đi dọc theo con sông Hồng từ thượng nguồn gợi đến trong chúng tôi rất nhiều cảm xúc. Đoạn đầu tiên chảy vào biên giới Việt Nam ở địa phận xã A Mú Sung, và điểm chính giữa sông chính là điểm phân chia lãnh thổ của hai nước. Hồng Hà, con sông dài tới 1149 km mang quốc tịch của hai nước Trung Quốc và Việt Nam. Sông Hồng càng lên thượng nguồn có vẻ như càng hẹp lại và nông hơn. Màu nước vẫn hồng như muôn thuở đã hồng của con sông chở nặng phù sa. Phù sa đắp bồi nên những cánh đồng thẳng cánh cò bay và phù sa dập dìu luyến láy thành điệu xoan, điệu chèo của bao sấp ngửa mùa màng. Càng đi càng thấy mây trời nhiều hơn, gần hơn và tầm nhìn càng xa rộng hơn với nhiều điệp trùng núi non, sông suối. Đoạn đường đi tiếp nối khá hiểm trở, dù đã rải nhựa phẳng lì song quá nhiều đoạn cua tay áo chóng mặt và một bên là vách núi cao lừng lững một bên là vực sâu hun hút. Hiểm trở là thế, nguy hiểm là thế nhưng chắc chắn không ai có thể chớp mắt được trước vẻ đẹp đến nao lòng của đất trời rừng núi. Trung Quốc bên kia sông tưởng như có thể bơi ngay qua được bờ bên kia chỉ sau vài chục sải bơi. Tạm bỏ qua các câu chuyện về giao tranh biên giới, về những máu và nước mắt đã thấm đỏ nơi đây, trong tâm thế của những người lữ khách, chúng tôi tận hưởng vẻ đẹp của một bầu trời chung, bầu không khí chung, và cả vẻ đẹp chung của vùng đất địa đầu biên giới.
Cảm giác đi giữa núi rừng là một cảm giác rất thú vị, khi tai ta đã dần quen với tiếng nửa yên tĩnh, nửa không phải yên tĩnh. Nó không hoàn toàn im lặng tuyệt đối nhưng là tiếng của gió thì thầm rất nhẹ, tiếng của chim muông, của vượn, của xào xạc lá rừng. Tất cả trộn lẫn vào thật khéo để mặc dù không cần bất kỳ giai điệu nào ngân nga ta vẫn có cảm giác thư thái như đang nghe một bản nhạc êm dịu vậy. Đấy! Chính nó, cảm giác dịu ngọt là cảm giác có thể tác động đến ta trực tiếp như thể là khi dựng một đoạn phim bằng hình ảnh thì ắt hẳn là cần phải có tí nhạc nền vào cho thêm phần ép phê vậy.